-Thành phố chìm trong mưa và gió rét...Sáng sớm nay sương mù giăng
mọi lối. Giờ thì gió đã mang đi đâu hết, còn lại mưa phùn và bầu trời ủng
sũng...Mây đen thật thấp trong gió lạnh căm. Bước đi dọc con phố. Bỗng nhiên
thích thú xoa hai tay cho ấm và nghĩ đến tô phở Bắc, món ăn ưa thích...trong
thời tiết như vầy quả là tuyệt. Hình bóng của Mẹ chợt hiện ra, người cùng đồng
sở thích như tôi...mê món phở. Bước chân như quen đường. Quán phở Cấp tiến nổi
danh tại Đànẵng này, dù gió mưa vẫn đông khách. Người con gái bên tôi có lẽ
cũng thích phở đang hì hụp với cái nóng bốc khói tìm miếng gân bò cho muỗng
bánh trắng ngần. Quen nhau mới từ tối qua trong quán Bar...Thu nga...cô ta tự
giới thiệu và theo lời mời "Ở với anh một đêm nhá..." Thế rồi chắc chắn sau ăn sáng, đường ai nấy
đi! Hai ông khách bàn bên vừa đặt cá
nhau một ăn gấp ba...nếu đêm nay thành phố bị pháo kích. Ông đối diện vẻ ngần
ngừ nhưng cũng "ừ...may rủi thôi, biết đâu chiều tối nay Bệnh viện tàu Đức
ra neo ở biển." Người dân Đànẵng đều biết rằng những đêm thành phố bị pháo
kích y như rằng không có Bệnh viện tầu Đức neo trên sông! Mưa đã tạnh chỉ còn gió. Ngày chủ nhật
...buồn theo thời tiết. Lê thê đường phố rồi tạt vào một quán cà phê thường hay
tụ tập chờ đợi bạn bè đến với cuộc vui tiếp theo. Giọng Khánh ly với bài ca
phản chiến giai điệu buồn man mác theo cùng tiếng
Guitare thùng mênh mông bình lặng. Người nhạc sĩ thần tượng của tuổi trẻ miền Nam...Trịnh công Sơn...mang một
hình hài xanh xao gầy gò và một vẻ ngoài dịu dàng nhỏ nhẹ với nụ cười hiền rất
Huế...đại diện cho số
người phản chiến có tư tưởng thân Cộng và đang làm nên chuyện cho riêng mình
trên xứ sở chiến tranh đầy thương tích...Anh ta đáng chém...trong khi toàn dân nỗ lực ngăn chặn làn sóng Cộng
sản...hoặc giả người ta đang Mỹ hóa cho nền Dân chủ? Nắng mới vừa hênh lên ngoài kia rồi trời lại
sụp tối. Mây đen bay nhanh gần đến đến độ nếu với tay thêm là có thể tới...Sau
phong trào hippi của đám choai choai bị chê bai ngăn cấm. Tuổi trẻ đang thịnh
mốt nghe nhạc để trầm buồn theo "mệnh nước nổi trôi" và người ta đua
nhau mở quán cà phê. Chiến tranh đến hồi quyết liệt...bao nhiêu tuổi trẻ đi
trong tiếng khóc và những người già lo âu chờ cơn gió lặng. Bàn tay Cộng sản
nhuốm máu từ Điện biên. Mậu thân. Khe sanh...chưa mỏi và chẳng dừng lại! Đêm súng đạn, sáng mưa bom...Làm sao có thể
đánh thức được những con người "...ngủ hoài các anh?! " và sự cuồng tín
trong giới trẻ miền Bắc bị "nhồi sọ" họ..."hy
sinh tiếc gì thân sống..." Ngay trong đêm tối khôn cùng tôi vẫn linh cảm
về một ngày yên bình cho người Việt...được cười khóc bên nhau. Con đường Quang trung tối trong bóng cây lá
rợp. Đâu đây hình như có mùi hương hoa Ngọc lan vời vợi loang bay...Làm tôi sực
trở về tuổi học trò...nhớ đến bạn cùng lớp, từ dạo ấy đến giờ vẫn luôn cồn cào
kỷ niệm và làm se lòng mỗi khi nghĩ đến. Nụ hôn có mùi Ngọc lan nơi chùa Bà
Quảng...đủ để cho một thời thương nhớ, soi tỏ mắt người thăm thẳm một chia
phôi! Tuồi học trò bâng khuâng lối nhỏ.
Mỗi lần nghe tiếng chuông chùa nhắc tôi nhớ đến em...Bờ sông Hàn vắng lặng cùng
gió lạnh. Nơi ghế đá vắng tanh...Em cùng tôi đã từng giữa nhạt nhòa sương khói. Chiếc xe Jeep đỗ xịch chắn bước chân. Thiếu
úy Điệp ngồi trên xe ra lệnh "lên xe, về trại có việc gấp" Xe lao đi bỏ lại thành phố cả một ngày chủ
nhật...Giữa cầu nhìn giòng sông đục ngầu có một đám lục bình trôi uốn éo bên
này rồi đang sang bên kia.
-Vào khu cấm ngay trong ngày...Chiếc TV đen
trắng đang chương trình kịch La thoại Tân. Đồng hồ trên tường đã chỉ mười giờ
đêm. Trong chiếc mền ấm áp, tôi nghĩ toàn trại chắc cũng như tôi đang co cụm
bên hông Ngũ hành sơn mặc cho gió và sóng biển gào thét. Loạt đại liên nổ từ
tiền đồn trên đỉnh núi như lời cảnh báo. Bên kia bốn tên trùm mền đến cổ đang
binh xập xám. Tôi quay mặt vào trong tránh ánh sáng từ bóng đèn để dỗ giấc ngủ.
Bên ngoài gió vẫn hú từng cơn...từ sóng biển hình như đang phẫn nộ và bầu trời
chắc đen kịt. Phía bên kia núi. Trại Thủy quân lục chiến Mỹ tỏa ánh sáng hỏa
châu đến hồi sắp tàn chiếu đỏ quạch. Thằng Châu đánh bài miệng càu nhàu
"mẹ...bài sui như chó." Đêm đã vào khuya...đèn ngủ chiếu ánh mờ mờ
bên tiếng mớ nói giọng Huế chắc của thằng Quang...cái thằng mà hồi tối đã phải
vất vả với con Ki, con chó tây mà hắn nuôi trong Toán...nó xổ dây xích và không
hiểu sao cũng tìm lên tận khu cấm đứng ngoài hàng rào B40 rít tìm chủ. Tôi doãi
chân cho thoải mái và theo thói quen trùm cái mền hẳn qua đầu. Trong bóng tối
vỡ òa có lung linh tia sáng, tôi biết là ảo từ khóe mắt và chỉ khi đôi mắt đã
khép bóng hình mới hiện ra. Tôi đang chạy đuổi theo những cánh bướm rực rỡ trên
khe núi đồi sim dưới những cụm Chà là chín mọng đen có loài ong ruồi ra vào tấp
nập...cứ thế chạy mãi, chạy mãi và đôi chân càng lúc càng lên cao...tay sờ được
đám mây.
-Mặt trời vàng óng bắn tia sáng
từ đất đang chui lên. Bên ngoài bầu trời thật xanh cùng mây trắng lững lờ. Qua
ô cửa kiếng chiếc C46. Mặt trời tròn vo tỏa sáng...ánh bình minh, thật êm ả và
tự nhiên đến`lúc lại đến chỉ khác nhau như lúc này nơi đây trời thanh trong
xanh. Tôi cảm tưởng từ trong cơn bão vừa ra?!
Xuất phát từ phi trường Đànẵng trong gió lạnh mưa từng hồi. Phi hành
đoàn người Đài loan đón chúng tôi bên trong một nhà bếp Mỹ cùng ăn sáng...trước
khi lên xe ra máy bay. Chiếc C46 có nhiệm vụ đưa Toán đến phi trường NKP
(Nakhon Phanom) Thái lan. Nơi đặt căn cứ xuất phát hay còn được gọi là
"Cái sân sau của SOG" Máy bay
vừa đi qua một đám mây và mặt trời vẫn le lói mãi bên dưới. Một giòng sông đục
ngầu đỏ quạch quanh co giữa trùng điệp biển xanh cây lá. Bao quanh những dẫy
núi mờ sương loang xa bất tận đuổi về phía sau...chạm vào chân trời. Nơi bụng
bỗng trì nặng và tiếng động cơ giảm trong những tiếng rít có vẻ nặng nề. Tôi
biết phi cơ đang hạ độ cao...Nhìn ngoài ô cửa kiếng phi trường chạy dài bao
quanh bởi những mảng xanh và có một vài vạt cây trụi lá giống như sau một cơn
cháy rừng. Đáp xuống phi trường...phi cơ cứ chạy mãi, mãi cho đến khi lọt thỏm
trong một hangar mới dừng lại. Hình như nó đã quá quen với những nhiệm vụ loại
này để bảo mật cho phi vụ. Khác với những chuyến trước đến NKP bằng Blackbird
MC 130 không đời nào vào một hangar. Tôi suy nghĩ và hiểu ngay ra lý do khi
đang xuống thang máy bay...đơn giản chỉ là giữa hai loại máy bay...cái thì cửa
ở trên cao, cái kia sát đất. Loại C46 cửa ở trên cao xe bít bùng không thể de sát
vào phi cơ để đón Toán như MC 130 nên đành nhờ không gian thật kín đáo của một
hangar để bí mật đổ Toán vì tất cả phải theo đúng qui trình bảo mật khắt
khe...nhất là đây đó có những ánh mắt không chấp nhận hành động nhập cảnh trái
phép?!
-Cánh cửa vừa được mở sau chỉ
khoảng mười phút xe chạy và đổ chúng tôi xuống sân khi cánh cửa căn cứ được
khép ngay lại...Đã quen với cái sân vuông vức bao quanh bởi những căn nhà sát
cạnh nhau xây dựng bằng vật liệu tiền chế gỗ thông và lợp tôn. Người bên ngoài
không thể nào thấy được gì bên trong cánh cửa lớn được canh gác và luôn đóng
kín. Lên hai bậc thang bằng gỗ để đến cửa phòng, rồi cái mùi của nhà bếp kế bên
cùng tiếng cười phụ nữ thật trong trẻo đùa giỡn khiến tôi cảm thấy cô
đơn...cách nhau chỉ bằng một bức ngăn ván ép. Căn cứ được xây dựng vuông vức có
chung một sân. Từ cổng vào phía tay trái là dẫy nhà ở của Toán gồm ba phòng
chung một cửa. Phòng ở giữa nhỏ hơn dùng làm nơi thuyết trình hay sinh hoạt
công tác. Còn hai phòng bên là phòng ngủ có cùng nơi vệ sinh và tắm. Mùi gạo
thơm bất chợt quyến rũ cơn thèm ăn.
-Tuần lễ đi qua thật mau. Bữa
điểm tâm hôm nay khác thường vào lúc ba giờ sáng. Mọi chuẩn bị cũng hoàn tất và
trên chiếc Ford bít bùng Toán chúng tôi đến nơi trực thăng CH53 đang chờ. Giờ
ấn định đã đến, trực thăng cất cánh lao đi trong trời đêm. Thiếu tá Thụ (Nguyễn
viết Thụ) cùng Đại úy người Mỹ đi theo thả Toán. Ngọn đèn vừa đủ sáng trên trực
thăng hòa cùng những bộ mặt lạnh lùng, lầm lỳ theo từng cử chỉ và cảm tưởng như
thời gian ngừng trôi chỉ còn tiếng động cơ bay về phía trước ngoặm dần không
khí vất về sau! Qua ô cửa tôi đã thấy
ánh điện chớp trong màn đêm và biết rõ rằng lệ thường hai A1 Skyraider
bay theo hộ vệ. Loại đồ chơi của
SOG này tuy cổ lỗ sĩ nhưng có khi lại đem theo những vũ khí hiện đại...loại
ngoại lệ trong chiến tranh ngoại lệ do SOG đảm trách...Những vũ khí bị cấm trên
chiến trường. Trời bỗng mờ sáng và lệnh chuẩn bị của sĩ quan thả Toán. Trực
thăng trên đà xuống và tiếng động cơ nặng nề cản sức rơi làm hai lỗ tai lùng
bùng réo rít. Qua cửa trực thăng đã xuất hiện lờ mờ ngọn cây và vun vút về phía
sau. Thế rồi nó chững chạc đáp xuống vừa đủ để sáu người chúng tôi tích tắc rời
tàu rồi ồ lên cất cánh. Những hòn đá khập khiễng dưới chân làm tôi suýt ngã.
Bãi đáp là con suối cạn mùa này không nước. Toán nhanh chóng đến được bìa rừng
có cây cao che chắn mờ mờ bóng tối. Tôi bật máy báo xâm nhập an toàn và tiếng
máy bay mỗi lúc một xa bỏ lại khoảng trời một hoang vắng, tĩnh mịch đến rợn
người và cái lạnh bất chợt ào đến của rừng chờ sáng. Đàn muỗi vừa kịp đến đã
phải vất vả chạy theo khi Toán nhanh chóng thoát khỏi bãi đáp để ẩn mình trong
sâu.
-Quang vừa gài lại trái mìn
M14 để chống theo dõi. Trời sáng dần tuy bị tầng cây rậm bên trên bao phủ.
Tiếng của lũ chim trên cao lanh chanh lẫn giọng hót êm tai như muốn du vào mộng!
Lá cây rụng đầy dưới chân êm ái cho từng bước âm thầm dọ dẫm cùng đôi tai, mắt
luôn cảnh giác. Tiếng thú kêu rời rạc thỉnh thoảng như còn luyến tiếc trời đêm!
Càng vào trong, sương mù loang bay theo gió nhẹ lạnh căm...dù rằng ánh hồng rực rỡ phía sau
lưng ửng khắp bầu trời lan tỏa đẩy lùi dần bóng tối nhưng chưa đủ sức đánh tan
cái giá lạnh tích tụ trong đêm. Những bóng cây chen nhau tựa loại âm binh
chờ
chực, tôi có cảm tưởng
trong vòng vây mà quân địch chỉ chờ đợi ra tay vồ lấy. Một con nai xuất hiện
hiền lành nghểnh cổ nhìn ngơ ngác chúng tôi rồi lủi nhanh vào bụi rậm phía trái.
Châu (nguyễn duy Châu) người đi đầu dừng lại. Thiếu úy Điệp kế bên ra thủ lệnh
cho Toán rồi đưa mắt nhìn tôi ngầm ý cùng tôi lên quan sát. Một tiếng súng nổ
chát chúa làm giật mình ở phía trước không xa, báo hiệu sự hiện diện của địch
và cho biết chúng tôi đang vào "cuộc chơi...". Con đường mòn trước mặt mới toanh còn dấu cây
chặt phá mở đường...rải rác cùng mầu đất mới nhàu nát. Rất nhanh Toán vượt qua con đường vì không còn
lựa chọn...Mục tiêu được chỉ định ở phía trước và nhiệm vụ thám sát phải thi
hành...mũi tên đã lắp vào cung chỉ chờ bay tới đích! Trung sĩ Trần Quang vừa
gài lại trái M14 mìn chống theo dõi và xóa dấu vết. Tôi nhớ lại lời Thiếu tá
người Mỹ lúc thuyết trình hành quân " Các bạn phải vào trong đó...phải tè
mỗi người một bãi rồi ra...OK" Ánh
nắng mặt trời vừa lên le lói xuyên ngang và quanh quanh một mùi luẩn khuất
hương hoa...thơm hoang dại phảng phất.
Nông (Vũ Nông) đi sau tôi, và đây là chuyến đầu tiên hắn tham dự. Đêm hôm trước
nó không ngủ cứ trằn chọc với điếu thuốc và khi ngồi trên trực thăng, bất chợt
nhìn hắn cũng vừa lúc đang nhìn tôi...Nó quay đi với bộ mặt tê cóng, xám chàm
không khí sắc. Tôi nghĩ ngay trong bụng...Sau chuyến này đi phép có thể là dông
luôn...cũng như nhiều người đã làm vậy!
Rừng cây câm nín chỉ khẽ thở. Tiếng nổ lách tách của những quả nhả hạt
từ trên cao tạo cảm giác thời gian, một thời gian nặng nề như ào chụp vào những
bước chân đôi khi phải
ghìm lại vì di chuyển trên con dốc thoải cứ xanh rì trước mặt. Châu và Điệp
đang căn lại bản đồ để xác định đúng hướng. Tiếng của chiếc Covey vừa bay ngang
như thêm tinh thần...Loại thám thích cơ mới này (OV10) có trang bị hỏa lực...nó
có thể vào trận hữu hiệu trong lúc chờ phi cơ oanh kích. Toán di chuyển, đang
qua khỏi gốc cây cổ thụ và những dây leo tủa xuống tựa hàng rào chấn song ngăn
cách. Trong bụng nó sôi eo éo chả là bữa điểm tâm ba giờ sáng nay khác thường
so với mọi ngày. Cả Toán theo phản ứng ngồi thụp cả xuống khi súng nổ như sát
mang tai. Ngay trước mặt chếch về mé trái. Đồng thời một giọng reo vui cất lên
rõ như người ta nói chuyện trong nhà..."Thanh ơi, hạ được rồi!" Tiếng thở của con thú giờ lọt vào tai nghe gấp
gáp cùng với tiếng ồn lao xao có cả dao đang chặt cây từng nhát bộp bịch. Ánh
nắng tỏa sáng chiếu rọi khoảng trống trước mặt...chúng tôi như ngồi trong nhà
nhìn ra sân và hai tên bộ đội xuất hiện. Nắng chiếu vào hai gương mặt còn rất
trẻ nhưng xấu trai. Cây AK đeo ngược ra sau lưng, hai tay vẹt cây
rừng nhắm vào hướng con thú bị thương đang thở lúc này nghe có vẻ yếu và đứt
quãng từng cơn. Sau tôi thằng Vi (Hàng văn Vi) Radio man động đậy lùi dần vào
tảng đá bên hông. Cơn gió lạnh lang thang nô giỡn cùng những tàu lá nơi cụm chuối rừng, ngả ngớn vẫy chào...thoảng trong không
gian có tiếng chim dục
nhau giọng tán loạn. Trời bỗng trở gió vi vu rồi vù vù...Những hàng cây bối rối
ngả nghiêng làn sóng át hẳn và làm biến mất tiếng con thú thở..."à, rõ
rồi, mé bên kia..." Tiếng nói kèm theo tay chỉ như dí vào trán mọi người
và hai tên địch lồng lộn đi tới. Tôi bỗng nhiên thót nơi tim và những ánh mắt
chúng tôi nhìn nhau...Thiếu úy Điệp đưa tay chỉ hướng thoát thân và gật gật
chuẩn bị cho cú khai hỏa mở đầu...Trong tình huống này Toán trưởng luôn là
người nổ súng trước. Từng bước từng bước tuy có cây rừng cản trở nhưng không
ngăn nổi những bước chớp nhoáng gần đến sắp nhập vào đoàn chúng tôi. Nhìn quanh
những gương mặt bỗng trở nên lì lợm sau căng
thẳng ban đầu và tiếng con thú chợt rống lên làm khựng lại bước chân tử thần
cùng tiếng bảo nhau "đằng kia, đằng kia..." Tôi tin rằng mọi người
cũng như tôi...thở phào nhẹ nhõm.
-Toán đang tiến vào một địa
thế mới. Cây rừng cao vợi gần như che hẳn ánh nắng. Nắng chỉ ở trên cao, bên
dưới có gió quẩn và hơi lạnh đem theo mùi ẩm mốc hòa lẫn thứ mùi khó tả của cây
lá. Sự yên lặng của địch quả đã làm chúng tôi chột dạ. Chắc chắn họ đã biết khu
vực có Biệt kích xâm nhập...cuộc săn bắn sáng nay chỉ là dự định có trước cần
thiết cho cải thiện nhu cầu ẩm thực. Trên đường di chuyển Toán đã gài lại những
trái mìn M14 chống người nhưng chưa nghe nổ. Thời gian gần đây Toán xâm nhập đã
được khuyến cáo về hoạt động mới của những đội chống Biệt kích của địch...Họ
không theo dõi nhưng tổ chức đón đầu với nhiều đơn vị nhỏ lẻ tạo một vòng vây
lấy trung tâm từ khu vực bãi đáp xâm nhập, rồi dần khép lại. Cái nguy hiểm là
địch luôn căn chừng những bãi trống trực thăng có thể đáp để đánh trả nếu có Biệt
kích xâm nhập hoặc triệt xuất. Cái họ sợ và là ưu điểm của chúng tôi chính là
hỏa lực từ trên không hỗ trợ...cùng những cuộc oanh kích chớp nhoáng rất chính
xác có sự chỉ điểm của Toán Biệt kích. Không gian tĩnh lặng, cái im lìm đáng sợ
và nghe như có tiếng thở của rừng...rừng núi bao la bất tận cùng nhịp sống đầy
vắt dưới chân và muỗi trên đầu. Tiếng Covey bao vùng như báo hiệu một đồng
hành! Toán chỉ được phép liên lạc trong trường hợp khẩn cấp. Đã có nhiều chỉ
dấu cho biết địch quân có cả máy dò tín hiệu và họ càng ngày càng tỏ ra xuất
sắc trong nhiệm vụ chống Biệt kích. Đơn
vị chúng tôi cần phải tìm ra những hành động mới để tồn tại...phương thức cũ
nếu không muốn nói đã xưa như trái đất đi kèm theo những tổn thất được coi nặng
nề trong năm. Trận đánh quyết tử của đặc công Việt cộng vào căn cứ Biệt kích
CCN đã là một sự ăn miếng trả miếng rất ý nghĩa. Trò chơi chiến tranh được đem
sinh mạng đánh đổi...sự xâm nhập của các điệp viên Cộng sản đi sâu và đầy đủ
vào guống máy chiến tranh đến tận cả cấp cao. Những khám phá đã làm băn khoăn
và xầu hổ cho giới Tình báo. Tại đơn vị cách xâm nhập bằng Dù đang được nói đến
nhưng rất nhiều khó khăn kèm theo! Tiếng
rống giận dữ của con thú làm tôi trở về thực tại. Trời nhá nhem tối. Rừng như
chuyển mình cùng cái buốt lạnh về đêm. Toán di chuyển tìm chỗ ngủ, tầng cây
đứng im đợi gió và trên rất cao tiếng của chiếc máy bay tuần tra vừa đi
qua...Tôi tin rằng nó đã nhận đầy đủ mọi tín hiệu từ những máy điện tử được thả
gài trên hành lang biên giới Lào Việt.
-Giọng the thé của lũ gà rừng dồn dập đua
nhau đánh thức tôi dậy. Đồng hồ chỉ năm giờ sáng. Hơi lạnh ùa vào khi tôi doãi
người cho thoải mái vì thế ngủ ngồi thật khó chịu và tay chạm mặt chiếc poncho
ướt át...với hai cánh mủi đã ngửi thấy mùi sương cùng cái lạnh buốt theo hơi
thở của rừng đêm. Tôi nhớ ngay đến điều lạ...Suốt ngày hôm qua khu vực không
một tiếng súng của hoạt động thường thấy ngoại trừ cuộc săn bắn mà Toán đã
chứng kiến. Mọi sự đang dần trôi và hiềm nguy chắc chờ ở phía trước! Chiếc máy bay tuần tra đêm (Moon beam) động
cơ nhỏ dần rồi mất hút về hướng Nam.
Và tôi biết rằng đồng đội quanh tôi cũng đã thức. Trời mờ mờ cùng sương mù có
một mầu trắng đục loang bay theo gió nhè nhẹ mà thấy cả hột...những hột nước li
ti cả một vùng nhưng vẫn rời nhau để có thể bay bay đùa giỡn. Một con thú vừa
rống lên ngoài xa như cùng lũ gà báo hiệu đêm rừng đi ngủ và đâu đây văng vẳng
tiếng chim. Ở rừng, âm thanh của ngày khác xa với đêm. Mọi người chẳng ai bảo
ai cứ tuần tự công việc nấu nước đổ gạo sấy bên ngọn lửa của chất nổ C4 có mầu
trắng như đùi thiếu nữ. Khi đốt cháy nó cho một mầu xanh đẹp mắt và khi được
kích nổ ngoài mầu khói đen khét lẹt còn có cả máu. Toán di chuyển. Trần Quang
vừa tháo xong trái mìn Claymore và xóa dấu vết. Màn sương tan dần nhưng để lại
trên cây lá những giọt nước tích tụ lăn tròn. Chim chóc ca vang tưng bừng chào
ngày mới và bình minh ánh trên cao cùng hơi thở của rừng ban ngày cũng khác với
mùi hơi rừng đêm. Nó thanh thoát nhẹ nhàng không đặc quánh và năng chịch! Tiếng Covey cùng đến với mặt trời tròn đục
trắng như đang cố khoan xuyên lớp sương trên cao. Theo đúng lệnh hành quân tôi
mở máy chờ...Toán chỉ được phép liên lạc trong trường hợp khẩn cấp ngoài ra đều
do sĩ quan không thám quyết định. Covey bay ngang rồi động cơ nhỏ dần. Toán
tiếp tục di chuyển...hướng Tây vẫn là mục tiêu của chúng tôi.
- Ngày qua đi trong âm thầm...Rừng
cây cao là bạn cùng con suối cạn Toán vừa vượt qua. Cây AK giờ
này mới trở nên khó chịu...nặng và vướng víu khác xa với CAR 15 mà Toán vẫn
sài. Tôi thầm cười khi nhìn Vi khó khăn lấy ra cây anten để gắn vào balo đựng
máy...Loại máy truyền tin mới PRC 74 có thể liên lạc về căn cứ bất cứ lúc nào
mà không cần đợi Covey. Nó đã nặng lại thêm gấp đôi số pin so với PRC 25 cộng
cây ang ten dài liên lạc xa và cây ăng ten lúa trong máy. Thật quả là vất vả
cho người truyền tin nhưng rất hữu dụng trong khu vực mà Covey phải tránh để
đánh lừa địch và sợ máy dò làn sóng. Động cơ của Covey báo cho tôi mở máy chờ.
Nắng chiều tan tác trên tầng cây và ngọn gió bỗng trở lạnh từ trong đôi giầy
vải bố chẳng mấy an toàn cho đôi chân. Thật sự chúng tôi không thích nếu không
muốn nói là tức tối khi phải trang bị hành quân với trang phục Việt cộng. Sự
hóa trang để che dấu dây đạn rất cấn thiết cho triệt xuất khi phải câu dây cũng
dễ dàng bằng dây đeo đạn AK trước ngực. Tiếng Covey giờ đã mất hẳn và không có
sự liên lạc trong ngày. Thiếu úy Điệp ra lệnh ăn chiều để chuẩn bị tìm chỗ ngủ.
Trên cao tiếng chim rủ ăn đêm bay rời rạc gọi nhau như đánh vào đầu hình ảnh ma
quái, tưởng tượng thần hồn nát thần vía và cảm giác buổi chập tối mùa Thu đi
trong nghĩa trang lặng lẽ! Màn đêm ập đến cùng sương mù tự lúc nào mang mùi hơi
nước ướt trên mặt nhất là hai hàng lông mày. Những bước chân dọ dẫm chậm chạp
di chuyển...đi đến đâu cũng bị lũ côn trùng sợ hãi nín thinh. Quanh quanh ánh
sáng nhập nhòe đom đóm bay lên ngang dọc hòa điệu cùng thú kêu, hú thênh thang
tạo khúc nhạc đêm rừng thật sự đã khởi đầu. Châu dẫn đường dừng lại...bóng đêm
không thể che hết màu đen xì của hai tảng đá trước mặt. Địa điềm ngủ đêm đã
được chọn Trung sĩ Quang và Nông cũng vừa gài xong hai trái Claymore phòng thủ.
Trái mìn phía trước của Nông được chọn là con đường đào thoát của Toán. Gió
bỗng nổi lên quẩn quanh hất những hạt nước
li ti ngang mặt và tiếng gió chạm cây rừng lùa dần âm thanh ùa rít rồi
loang xa. Không gian thinh lặng không gì pha lẫn với bản nhạc rừng hòa tấu.
Chiếc áo đi mưa trở thành ngôi nhà ấm áp nhưng rất chật chội và thoảng trong
đêm tôi nhận ra cây AK bên cạnh có mùi rất khác với CAR 15 Toán vẫn mang hành
quân. Hai ngày qua đi, chúng tôi chưa phát hiện được gì trong khu vực ngoại trừ
vài con đường có một mới được mở và một cuộc săn bắn của địch. Đêm cháy dần như
ngọn nến...có tiếng mớ ngủ của ai đó và những trở mình sột soạt phát ra từ cái
poncho đem lại sự tự tin trong màn đêm đăng đẵng thanh âm kinh dị?! Lòng yên chí về chỗ ngủ và quả mìn M14 Quang
gài trước trái mìn Claymore đề phòng địch theo dõi dấu vết di chuyển của Toán.
Nó sẽ nổ tung báo hiệu sớm cho mọi người trong ngon giấc. Khuya rồi ngủ thôi,
tôi vận dụng trí óc theo mẹo dỗ giấc ngủ...một trong những điều được huấn luyện
bổ túc theo từng chuyến công tác với cái nhỏ nhặt nhất tường chừng không cần
thiết nhưng rất có ích cho những tình huống. Tôi chợt nhớ lại lời của chuyên gia
về hành quân Biệt kích Strata...Thiếu tá Gaspard do chính tôi thông dịch khi
ông đến thăm Toán trước lúc ra xe đến chỗ trực thăng chờ..."Từ giờ phút
này, các bạn phải ở trong hành động là đầu óc luôn nghĩ mình là một Việt cộng...đích
danh Việt cộng...Toán Việt cộng! Hãy dấu thật kỹ cái mác Commando." Nhắm
mắt nghĩ đến nền trời sao sáng và khoảng không gian đen thẳm cùng tôi chạy mãi
tít tận trên cao cho đi dần vào giấc ngủ...Từ từ tôi ngủ.
-Biệt kích quân Châu người
dẫn đầu (point man) vừa lên khỏi bờ dốc chợt dừng lại đưa tay ra dấu. Thiếu úy
Điệp mắt nhìn tôi và theo cái ngoắc tay của Châu chúng tôi cẩn thận di chuyển
lên con dốc. Đưa mắt nhìn sững sờ từ quang cảnh đang chạy dài phía trước...bốn
chiếc Motorola được nhìn thấy rõ nhất đậu cách nhau một khoảng xa nhưng chắc
chắn phải còn những chiếc khác bị che bởi cây rừng. Hai người vừa đi ra từ căn
hầm gần chúng tôi và ngồi trên chiếc võng mắc kế bên. Có những làn khói bếp
nhưng bị chận bởi tầng cây cao lớn rậm phủ phía trên. Nắng ở trên cao không thể
xuống được bên dưới nhờ vậy một mầu xanh đồng nhất trải dài và chỉ có con người
là di động với lẫn những bộ đồ xanh trang phục. Làn gió đu đưa những chiếc võng
mắc ngang dọc theo gốc cây lộ rõ vì toàn cây chồi non bị chặt phá tạo nên nét
khang trang dễ nhìn. Bên chiếc xe đậu cuối một tốp ăn bận đồ thường màu nâu,
đen lẫn vài mái tóc dài của phụ nữ...có vẻ đang làm gì đó trên đường. Tôi nhìn
Điệp ra dấu rút đi chứ? Một ánh nắng nhập nhòe trên gương mặt bóng lưỡng thuốc
trừ muỗi coi quái dị nhưng trẻ trung của Thiếu úy Điệp...một nét ngây ngô
thoáng qua của người Toán trưởng mới ra trường vừa khao lon Thiếu úy vài tuần
trước. Anh ta bắt đầu cho cuộc chơi vào đời có thể cũng như tôi bằng cả sự đam
mê theo ý thích. Trong tình huống này nét vững vàng cùng cử chỉ tự chủ bản thân
đã thể hiện phần nào cương vị và phẩm chất Toán trưởng. Tiếng Covey đang đến
sau lưng kèm theo có sự ồn ào nơi đóng quân của địch. Một vài bóng người chạy
ngang dọc rồi toàn khu vực phút chốc im lìm trơ lại những chiếc Motorola. Lợi
dụng tình thế này Toán lặng lẽ di chuyển qua cánh rừng kế cận. Covey ở trên đầu
rồi chốc lát mất hút sang vùng khác. Khu vực vẫn lặng lẽ...yên một cách đáng
sợ. Có tiếng con chim đất kêu uể oải âm vang như bóng ma. Toán với bước đi phải
ghìm lại vì xuống dốc và hình như có tiếng nước chảy. Tôi bỗng run người lên vì
một làn gió đem theo cái giá rét ập tới...Trên một cây cao đàn khỉ đông đủ như
chào đón có con lanh chanh chỉ trỏ và có vẻ lạ lẫm nhìn chúng tôi. Châu đã dừng
lại thông thường tôi và Điệp cùng lên. Nhìn qua địa thế tôi biết đây là đầu
nguồn con suối...đá bên dưới cùng quanh co làn nước nhưng từng bụi cây vẫn xanh
tươi che phủ. Thiếu úy Điệp căn lại hướng đi và Toán vượt qua theo những tảng
đá nhô cao trên mực nước có bụi cây che chắn.
- Địa thế mới nhiều tảng đá bảo
vệ rất tốt cho tác chiến. Khoảng trời ngoài xa trong xanh bên dưới cuồn cuộn
mây trắng đang đùn dần lên. Nắng ở đỉnh đầu và trong bụng có tiếng kêu đói!
Nhưng có muốn ăn trưa tôi cũng phải gửi xong bức điện. Thiếu úy Điệp đã soạn
điện tin bằng mật mã cùng Hàng văn Vi (radio man) lắp xong cây anten dài trên
hai mét vào máy. Tôi bắt đầu làm nhiệm vụ của một thông dịch Toán và gọi căn cứ
tiền phương với mật danh theo ngày được ấn định trên nhật ký hành quân.
-Echo november...Romeo gold...over.
Liên
lạc đã được nối và tôi nhanh chóng chuyển bức điện về căn cứ. Theo như thuyết
trình Toán phải đợi ba mươi phút giữ liên lạc...Thời gian trôi nhanh tôi nghe
tiếng gọi "Romeo gold" trong máy và nhận bức điện trả lời. Đưa cho
Điệp mở khóa...cả Toán chờ đợi nội dung bức điện...Thiếu úy Điệp đưa cho từng
người "Tiếp tục nhiệm vụ" có nghĩa lời yêu cầu oanh kích của Toán
không được "Echo november" thỏa mãn. Toán ăn cơm trưa và hơi lạ vì
tiếng súng ở hướng ngược lại với nơi đóng quân của địch. Lần thứ hai kể từ khi
xâm nhập họ bắn liên lạc, báo động hay đi săn? Và tôi chắc chắn rằng cuộc chơi
đã sắp sẵn. Cơn buồn ngủ thoáng đến theo thông lệ giấc trưa. Tôi mở to đôi mắt
nhìn chăm vào gốc cây có những u sần sùi
để chống lại. Hàng văn Vi vừa tháo xong cây anten trong máy, trông hắn lại gọn
ghẽ như chúng tôi. Thiếu úy Điệp lệnh di chuyển. Châu vừa đứng lên bỗng ngồi
thụp ngay xuống kèm theo tiếng như quát "Các đồng chí ở đâu đến...?"
Bằng giọng Bắc đặc tôi vội đáp liều "Trên 325 đây...hậu cần..." Những
cái bóng lố nhố của địch xuất hiện từ bụi cây "Đứng yên để kiểm soát...các
đồng chí có biết Biệt kích đang ở đây không? " Súng nổ vang trời. Châu và
Điệp trả lời hắn bằng băng đạn rồi lùi dần sau tảng đá. Tiếng của Điệp "Rút,
rút nhanh..." Đồng thời chạy lên trước. Xả vội băng đạn về hướng địch
chúng tôi nhanh chóng theo nhau bén gót với địa thế bất lợi càng lúc càng lên
cao.
-Echo november...12 giờ...OK đúng
hướng...12 giờ tiếp tục...Bingo.
Tiếng
"bingo" có nghĩa Toán đang ở dưới bụng máy bay và dĩ nhiên Covey đã
rõ vị trí Toán.
-Romeo gold...Bạn đang ở YB 492379.
Tôi chờ lệnh hành quân cho bạn...Đổi ngay hướng đi...bãi đáp chỉ có ở hướng Nam khoảng cách
ước chừng trên 1000 mét.
-Echo november...Xin cám ơn sự trợ giúp, tôi
s -Vừa chạy tôi vừa làm
nhiệm vụ của mình. Rút chiếc máy 90 trong ngực, mở ngay làn sóng cấp cứu và chờ
đợi. Thời gian qua đi rất nhanh...Tôi vẫn thấy lạ Châu và Điệp dẫn đầu cứ chạy
mãi trên con đường mòn mới gặp...ý muốn thoát càng xa càng tốt của Điệp rất
nguy hiểm cho Toán nếu chạm phải Toán truy lùng khác của địch. Đành vậy thôi
nhưng hợp lý. Tiếng trả lời trong máy hỏi "Tiếng cấp cứu của ai đã lên đến
tần số? " Tôi vội trả lời ngay " Prairie Fire...đây Romeo
gold...Romeo gold đang chạm địch...Yêu cầu trợ giúp khẩn cấp." " Tôi ghi nhận và anh sẽ nhận trợ giúp
tức thời." Rất yên tâm cũng như yên chí vì địa thế cây rừng giờ che chắn
tốt. Địch có muốn tìm ra Toán cũng vẫn còn lâu?
Thằng Nông đi sau đã thấm mệt...tôi cứ phải chờ và Quang giục giã nó
luôn. Người có sức khỏe như Hàng văn Vi cũng tỏ ra quá sức vì phải mang trên
lưng máy truyền tin. Một tảng đá trước mặt rất thuận lợi cho tác chiến. Điệp ra
lệnh đóng quân và gài mìn phòng thủ. Toán chờ đợi sự gì sẽ tới cũng như chờ
Covey. Tiếng cấp cứu của Toán đã ở trên hệ thống kiểm thính và giờ này chắc
chắn Covey bao vùng đã nhận được và cả Bộ chỉ huy hành quân của SOG cũng đã rõ.
Nắng chiều nhanh chóng đổ về Tây. Sự lặng lẽ trong khu vực ẩn chứa hiểm nguy khi
mà Toán đã bị lộ diện. Tôi ngao ngán với địa thế rừng già bao bọc không lấy một
khoảng trống bãi đáp...sao có thể thoát thân?! Mọi người đều tỏ vẻ sốt ruột sau
nghỉ mệt. Địch quân chắc chắn đang theo sau và chúng tôi biết gọng kìm đang từ
từ khép! Tiếng Covey bao vùng cho cảm giác lên tinh thần.
- Echo november đây Romeo gold gọi.
- Romeo gold...Echo november nghe...
-Echo november...tôi vừa đụng địch. Xin
trợ giúp khẩn...trả lời.
-Romeo gold...tôi đã rõ...và tôi đang đến
trong ít phút.
Ra
dấu cho Thiếu úy Điệp liên lạc Covey đã xong...Toán cần di chuyển ngay. Quang
và Nông ra tháo mìn claymore. Rừng cây cao dầy. Thi thoảng mới có ánh nắng siên
ngang. Đàn muỗi vo ve réo trên đầu theo từng bước chân. Tôi đã đổi balo cho Vi
để trực tiếp giữ máy. Covey đang vòng trên vùng và tiếng gọi trong máy.
-Echo november ...tôi nghe.
-Romeo gold... anh cho vị trí.
-Echo November...tôi đang ở hướng 12
giờ của anh, ước khoảng 1500 mét. Echo november...hướng 10 giờ...9 giờ...8 giờ,
khoảng cách 1000 mét...đề nghị phía anh quẹo sang trái. Echo november, tầng cây
cao dày tôi không thể cho anh thấy "gương chiếu" hoặc panel...Tôi
đang ở hướng 1 giờ...3 giờ...500 mét.
-OK Romeo gold. Tôi đã đoán được
anh...Chú ý tôi thử lại một lần nữa. Tôi quẹo lại anh đây...
ẽ
di chuyển ngay. Hy vọng trong hy vọng...sẽ đến được bãi đáp trước trời tối. Yêu
cầu triệt xuất khẩn cấp.
-Romeo gold...Tôi chờ quyết định cho
bạn.
Thông
báo cho Thiếu úy Điệp. Toán bắt đầu di chuyển sau khi nghỉ để tôi liên lạc và
điều không. Nắng chiều đã phủ ngang tầng cây. Thời gian cứ trôi và mặt trời
càng lúc càng xuống. Chả mấy chốc ánh nắng siên ngang làm lòng dạ tôi bồn chồn
và chân bước có phần líu tíu... chúng tôi như lạc trong mê cung nhiều lúc bủa
bóng tối nhập nhòe của tàng cây cổ thụ giống như đi vào con đường hầm. Một
tiếng nổ tròn ấm...Chỉ có thể là mìn M14. Đích xác do Quang đã gài lại trong
khi tháo chạy, cũng còn có nghĩa địch đang lần theo dấu để truy lùng. Tiếng gọi
trong máy làm tôi chững lại và ánh hồng lóe lên tấng mây cho tôi biết rằng mặt
trời vừa lặn sau vùng núi mờ hướng Tây.
-Echo november...Romeo gold nghe
đây.
- OK Romeo gold...Bạn hãy cố gắng
và tự lo liệu, tôi không thể làm gì hơn trong tình huống này...chỉ còn đủ xăng
để trở về...chúc may mắn và bóng đêm sẽ che chở cho bạn...hẹn gặp sáng mai.
-OK Echo november. Tôi biết...xin cảm ơn...thoát.
Quả đúng như trong lúc này, người lính Biệt
kích được huấn luyện để chịu đựng mọi tình huống nghiệt ngã trong công tác.
Châu báo có con đường trước mặt. Thiếu úy Điệp nhìn tôi..."Khỏi thám sát,
băng qua luôn, nhớ thật nhanh."
-Tiếng gà gáy dồn khua giấc
ngủ. Trời vẫn còn tối và tôi biết rằng mình mới vừa chợp mắt. Nghĩ lại, đêm qua
đi thật chậm trong cảm giác bị săn đuổi và chả có cơn buồn ngủ! Trái mìn M14
Quang trách nhiệm gài trước trái mìn Claymore phòng thủ vẫn im tiếng. Có thể
địch đã mất dấu chúng tôi khi bóng đêm bao trùm...Kinh nghiệm cho biết cách tốt
nhất là đổi hướng đi trước khi kiếm chỗ ngủ qua đêm. Miếng cơm ăn trong bóng
tối vẫn còn thơm mùi ruốc thịt ba lát nhai nhẩn nha cùng bản hòa tấu "nhạc
đêm rừng" và cái lạnh mau chóng ập đến buốt giá. Đôi giầy vải Việt cộng
không đủ ấm cho bàn chân khi tôi chợt nghĩ đến những toán truy lùng của địch
bắt đầu tập trung vào khu vực chúng tôi đang ẩn náu. Ngày hôm nay trước sau gì
họ sẽ tìm thấy chúng tôi. Đêm yên bình qua đi nhờ vào bóng tối. Ánh sáng mờ mờ
cùng sương sớm và Toán đồng ý di chuyển ngay rồi mới tìm chỗ ăn buổi sáng khi
Covey đến bao vùng. Một tiếng súng nổ ở hướng Nam tiếp liền sau đó hướng Tây và
Đông. Địch đang bắn báo động cho nhau biết vị trí để tiện truy tìm. Cái bẫy
được giăng ra chờ đợi con mồi hay địch đang lùng kiếm! Đoạn đường vai ướt sương và cái cảm giác rờn
rợn cứ đeo bám khiến thi thoảng phải ngoái nhìn phía sau...nhưng vẫn chỉ là một
hoang vắng. Lòng yên chí vững tâm khi tiếng Covey lên bao vùng cùng với mặt
trời đỏ rực hừng sáng. Tôi đề nghị tạm dừng và lấy bảng mật mã...lên tần số
trong ngày và mở máy chờ đợi. Phía sau Nông húng hắng ho trong vạt tay áo. Cái
thằng từ lúc đến căn cứ xuất phát nó khác xa với thường ngày cười nói bi bô...Bộ
mặt khẩn cấp cùng cái tên như phơi cả gốc rạ lắm khi tôi phải cười với hắn để
động viên tinh thần. Thiếu úy Điệp lệnh mọi người ăn sáng trong lúc tôi chờ
liên lạc với Covey. Trong máy đã có tiếng gọi...Tôi trả lời.
-Papa kilo đây Echo Alpha...tôi nghe
anh đây.
-Echo alpha...tìm ngay bãi đáp khi
nào có báo cho tôi...dứt liên lạc tôi đi lo phần việc khác.
Ánh
nắng đã chói lọi trên tầng cây. Ngọn gió đu đưa bụi tầm gửi trên cành cao nhưng
dưới này chúng tôi chưa thoát được lớp sương giăng phủ. Điệp nấu giùm tôi ca
nước sôi cũng đã xong...Đổ vào hai bịch gạo sấy và nôn nóng pha cà phê...Tiếng
nổ ngay bên...xé toạc khu rừng. Tôi chúi sát vào gốc cây và định hướng...chắc
chắn trái mìn M14 Quang gài lại chỗ ngủ đêm đã phát nổ. Thời gian gần đây để
chống lại sự theo bám hữu hiệu của địch, các Toán đã được sử dụng mìn M14 chống
người...nó rất gọn nhẹ dễ dàng đem theo, chỉ cần mỗi người mang hai trái có thể
sài thoải mái nhưng phải báo cáo tọa độ. Toán biết rằng cần phải di chuyển ngay.
Tôi tặc lưỡi, họ lành nghề thật, đã mò gần đến nơi. Thiếu úy Điệp dặn Quang gài
thêm trái mìn M14 rồi Toán vội lên đường. Tôi chưa ăn được bữa sáng nhưng cũng
xong cữ cà phê trong vội vàng. Rừng âm u loáng hơi sương bốc mùi ghê rợn. Tiếng
con chim kêu trên cành cây cao tít nghe giống "Tao biết mày rồi...tao biết
mày rồi..." Trội hẳn tiếng líu lo
chanh chách của lũ chim chuyền cành. Châu dừng lại, đưa tay ra thủ hiệu có con
đường. Nhanh chóng tôi và Điệp lên quan sát...Đường hẹp phủ toàn lá cây chứng tỏ
địch ít sử dụng. Tôi nảy ra sáng kiến...Ghé tai Điệp tôi nói và Điệp gật đầu
đồng ý, rồi đến bên Châu thì thầm. Toán tiếp tục di chuyển nhưng lần này tỉnh
queo đi trên đường mòn...Xóa hẳn mọi dấu vết...nhìn lại tôi có cảm giác như bị
bốc hơi! Và gương mặt của Quang tỏ vẻ kinh ngạc nhìn tôi. Tôi cười ra dấu cho
hắn để ý kỹ phía sau cùng lúc tin tưởng vào những cây AK đeo trước ngực và lợi
thế của sự ngụy trang giống địch quân làm tôi yên tâm tận dụng ít ra có ích
ngay phút đầu khi chạm phải Toán Việt cộng truy lùng...Tích tắc đủ để chúng tôi
nổ súng trước rồi tháo chạy sau. Mặt trời đã lên ngang tầm mắt...ánh nắng chói
lòa như phô hẳn Toán trên phông. Điệp đi đằng trước lâu lâu cứ nhìn về sau như
hỏi ý. Toán nhanh chóng thoát xa địch quân một cách dễ dàng nhưng chưa thấy
được một bãi đáp khả dĩ nhỏ bé để có thể xử dụng dây câu. Rừng cây trước mặt
thưa dần, lợi dụng một địa thế không để lại dấu vết Toán tách khỏi con đường và
chắc chắn Quang sẽ gài lại trái mìn chống theo dõi. Cơn gió mát lạnh ào qua và
một con xoáy gần bên bốc lên những lá cây khô rồi chạy thẳng vào bụi cây chồi
rậm trước vạt nắng đốm từ kẽ tầng cây. Tiếng Covey giờ nghe rõ hơn đem đến sự
vững tâm...Châu đi đầu bỗng ngồi thụp xuống kéo theo cả Toán...
-Qua kẽ lá dần những tên
địch xuất hiện...tay súng lăm lăm tiến tới. Lấy vội chiếc máy 90 trong túi áo
tôi bật làn sóng cấp cứu...Đã có tín hiệu trong máy và có tiếng " Tiếng
cấp cứu của ai trên tần số? " Tôi vội trả lời " Đây là Echo
alpha...gia đình Prairie fire...tôi đụng địch...Xin trợ giúp khẩn cấp."
-OK đây Papa kilo...Echo alpha yên tâm,
tôi đến ngay với bạn.
Chiếc
Covey bao vùng đã nhận được làn sóng cấp cứu và đang trở lại chỗ chúng tôi. Hai
tên địch đi đầu bỗng dừng lại và rồi một toán đi sau xuất hiện quanh gốc cổ thụ
tay chỉ trỏ như đang nói chuyện với nhau. Đúng lúc này tiếng nổ phía sau lưng
gần kề và Toán biết rằng đang bị địch theo sát cũng như phía trước địch quân
bỗng biến dạng trong phút chốc! Điệp đưa mắt nhìn tôi trên tay vẫn còn cầm trái
lựu đạn. Tình hình bỗng khó xử trước sau thọ địch...đành chịu trận và nhìn gốc
cây cổ thụ ở mé trái mà phát thèm. Tôi ra thủ hiệu cho Điệp hiểu và cả Toán sẽ
lập vị trí chiến đấu nơi gốc cây tay chỉ sau loạt đạn đầu cùng lựu đạn. Thời
gian nặng nề nhích dần. Tiếng của con chim "Tao biết mày rồi..." lại
cất lên từ tàng cây cao và quái quỉ như "sủa" về hướng chúng tôi!
Covey ở trên đầu cùng lúc tôi đã đổi được balo cho Vi và trực tiếp giữ máy. Cả
Toán quay lại nhìn Quang vì tiếng vỗ nhẹ báo động vào cây súng cùng với bộ mặt
biến dạng. Toán hiểu ngay địch đã dõi được dấu vết và tìm đến nơi. Tự dưng tôi
nhìn về phía trước nơi địch quân xuất hiện nhưng giờ hoang vắng...Họ đi đâu chỉ
trong chốc lát? Một ý nghĩ thoáng qua
đầu...nghe tiếng mìn nổ, Toán truy lùng tổ chức phục kích đón đầu chúng tôi?
Tôi lấy tay chỉ qua gốc cây mé trái và trong cái gật đầu của Toán là Quang đã
khai hỏa. Tiếng súng chát chúa nổ dòn tạo âm thanh xé bầu không khí yên ả cố
hữu của rừng. Những trái lựu đạn đã được ném vào hướng địch và chúng tôi chờ
đợi. Không ai bảo ai sau tiếng lựa đạn nổ và theo đúng bài bản Toán nhanh chóng
thoát khỏi vị trí...đích đến tạm thời là gốc cổ thụ ở mé trái...hy vọng không
có địch quân! Mặc kệ súng nổ tràn lan.
Những trái lựu đạn nổ đã tiếp sức chúng tôi đến được vị trí mới. Súng bỗng im
bặt và chúng tôi biết rằng một cái gì đó như vuốt sắc âm thầm đang đến. Không
gian lại trở về "rừng ngàn xưa" Tôi thấy bóng chiếc Covey vừa bay
ngang nhưng hiển nhiên với địa thế này Toán không thể cho Covey thấy được vị
trí mình. Cơn gió vừa lướt qua như gai trên da mặt nhưng dịu bớt không khí nặng
nề chết người đang bao phủ. Xoay qua tôi nói nhỏ mọi người cùng nghe..."Chiến
thuật đào thoát..." Có những lúc
này tôi mói thấy được sự cần thiết của những buổi thực tập chiến thuật. Thế rồi
ai lại vào việc nấy. Quang vừa gài xong trái mìn Claymore và đã ở vào vị trí
trước Toán...vị trí sau cùng khi tháo chạy. Nông bỗng "suỵt" quay lại
ra hiệu và ném ra trái lựu đạn tiếp đến súng nổ tràn lan. Thiếu úy Điệp ra lệnh
rút. Toán bò dần đến gốc cây của Quang bên tiếng đạn xé gió...Chỉ có gốc cổ thụ
chắc hẳn lãnh nhiều. Và mọi cặp mắt nhìn nhau hội ý rồi từ cái vỗ vào vai Quang
của Toán trưởng lựu đạn được ném ra tới tấp và tiếng mìn Claymore nổ tung. Toán
bật dậy và chạy chết bỏ! Bỏ lại sau lưng...gọng kìm địch quân đang từ từ phối
hợp?!
-Mặc cho mọi trở ngại trên đường lúc
chui lúc bò khi rúc tới...vượt những địa thế hiểm và kệ cho tiếng gọi của Covey
trên ống nói nơi vai. Địa thế rừng nơi đây quang dần hình như mới sau một vụ
cháy bởi cây chồi dây leo mọc thấp ít trở ngại bước chân. Điệp và Châu dừng lại
nghỉ chân...đây là lần thứ ba nghỉ mệt, cuộc đào thoát được coi thành
công...Toán đang ở gần bìa rừng. Một khoảng trống trước mặt và dưới những gốc
cây là nắng chan hòa phía trước. Tôi dựa balo máy vào hẳn tảng đá và gọi Covey.
-Papa kilo đây Echo alpha gọi.
-Echo alpha, tôi đang chờ anh. Báo cáo đi.
-Papa kilo, tôi vừa thoát khỏi địch quân...đã
có bãi đáp trước mặt. Anh chuẩn bị nhận số nhà tôi khoảng năm phút
nữa....thoát.
Toán
di chuyển ngay thẳng bãi trống ở bìa rừng. Tôi quay lại nhìn Quang và Nông cũng
đang quan sát phía sau chờ quân địch. Nhìn những gương mặt hớn hở trong vui
mừng của mọi người mà trong lòng tôi lo ngại. Bãi đáp rất tốt, đồi cỏ tranh
vàng óng cùng nắng vàng tươi...có vài đám cỏ lau mở cờ bông trắng như rì rầm
chuyện với nhau cùng điệu bộ theo làn gió ngả nghiêng. Hẳn tôi lo ngại về những
khu vực trống như vậy, địch luôn đặt những đơn vị căn chừng và tôi hình dung ra
trận chiến sắp đến...nhưng khi nghĩ đến hỏa lực từ trên không...cười một mình
và thích thú mong nó diễn ra?! Nông và Châu đã gài xong hai trái Clamore phòng thủ. Điệp đang chuẩn
bị gương chiếu trong khi mọi vị trí chiến đấu đã sẵn sàng.
-Papa kilo đây Echo alpha gọi
Covey
đang ở hướng Bắc khu vực. Trên bầu trời lúc này tôi ngạc nhiên về hai chiếc A1
Skyraider bay cùng chiếc C130 đen rằn mà hình như đã gặp ở đâu?
-Echo alpha. Tôi vừa đón những
thằng bạn Cowboy và đang đến anh...cho ngay số nhà, trả lời.
-Papa kilo...nhận rõ.
-Điệp đang lấy ánh sáng vào
gương rồi chiếu thẳng lên Covey...
-Echo alpha. nhận rõ 5/5...Cuộc oanh
kích sẽ khời đầu ngay tức thời ở hướng Tây cách bạn khoảng 1000 mét. Yêu cầu
oanh kích của bạn đã được chấp thuận.
Covey
vòng qua mé phải và phóng trái khói chỉ điểm.
-Echo alpha. Anh thấy thế nào? Báo cáo
về mục tiêu.
-Papa kilo...tôi không thể thấy được trái khói nhưng nghe tiếng nổ áng
chừng là đúng...bạn cứ theo tọa độ Toán gửi ngày hôm qua...OK.
-Echo alpha...Oanh kích bắt đầu.
Không
gian se lạnh lúc này yên tĩnh. Nắng không đủ để làm tan loãng cái lạnh của đêm
rừng. Trên trời chiếc C130 bắt đầu rống lên loạt đạn đầu từ vị trí bay vòng lấy
mục tiêu làm trung tâm. Tôi sực nhớ đến lúc vừa xuống phi trường Nakhon phanom
(NKP) chiếc C46 chạy qua khu vực có bốn chiếc C130 sơn đen rằn lá cây với những
ô cửa trống hai bên hông đặt vũ khí mà chúng tôi đều biết đó là loại AC 130
Spectre...mệnh danh "hỏa lực trên không" nhưng cũng có khi chỉ mang
theo loại bom khổng lồ GBU "Daisy Cutter" Tiếng nổ của trái mìn M14
dã thức tỉnh chúng tôi...rồi súng nổ tràn lan. Tôi tựa vào gốc cây cùng hét to
trong máy.
-Papa kilo đây Echo alpha...Tôi đụng
địch ngay tại bãi đáp...xin trợ giúp...over.
"Đầu
hàng đi...đầu hàng ngay...chúng mày chống thì chết..."
Tiếng
kêu gọi đầu hàng cùng tiếng đạn vang lên theo sau tiếng nổ của lựu đạn. Châu
đang nằm chăm chú nhìn...tay nắm chặt cái bấm mìn chờ đợi. Ánh nắng bất chợt
xuyên lá vào đúng mặt hắn khiến đổi màu vàng chóe lởm chởm râu ria và tiếng đạn
vẫn xé gió trên đầu.
-Echo alpha...đây Papa kilo. Cho tôi
ngay trái khói về phía địch...tôi sẽ can thiệp tức thời.
Móc
trái khói nơi dây đeo...tôi lấy hết sức mình ném về phía địch. Mắt nhìn ngoài
khoảng trống sau lưng...Covey đang vòng lại...Làn khói bốc ra từ phi cơ có đủ
ba mầu khói vàng đỏ tím và tôi chờ đợi tiếng nổ của những trái rocket. Yên tâm
hơn vì với hai ống phóng chiếc Covey có cả vài chục trái rocket thường là loại
đinh nhọn có tầm sát thương rộng chống biển người. Tôi nhìn về vị trí phía trái
Nông đang thay băng đạn cạnh cái bấm mìn Claymore và tiếng nổ của rocket tạo
một đường thẳng ngăn cách giữa Toán và địch quân...tuy nhiên qua khỏi trái khói
chỉ điểm. Làn gió quẩn đem theo mùi hơi thở của rừng hòa lẫn thuốc đạn nổ tạo
thành thứ mùi đặc trưng hòa tan ngai ngái, nồng nồng khen khét và hăng hắc khó
ngửi. Trận chiến bỗng chững lại. Ngoài kia tiếng gầm từ trên không có phần lớn
hơn và tôi biết rằng đại bác không giật 106 ly đang được xử dụng. Bằng vào kinh
nghiệm tôi nói nhỏ với mọi người "Chú ý...nó sắp tấn công đấy." Thiếu
úy Điệp thì vẫn luôn với những trái lựu đạn ném vào mọi vị trí có tiếng súng
trước mặt.
-Papa kilo đây Echo alpha, bạn làm khá
tốt nhưng kéo gần về phía tôi...cứ ngay trái khói...đã căng panel cam nơi
khoảng trống...địch quân chỉ cách tôi 50 mét trong rừng...rõ, trả lời.
Quang
cũng vừa trải xong tấm panel sau lưng và tôi nghe những tiếng thét vang cùng
tiếng súng tiếng nổ tới tấp. Trái mìn claymore của Châu nổ tung...chắc chắn đẩy
lùi hàng tấn công đầu. Điệp thì vẫn lựu đạn ném ra tứ phía . Chiếc A1 xà xuống
khai hỏa loạt đại bác cùng những cành cây trúng đạn gẫy rớt. Trận chiến chỉ ở
một vòng cung. Toán không lo gì phía sau toàn đồng trống cỏ tranh. Covey lại
xuống tiếp tay với A1 vừa vút lên...Hàng rocket nổ dài.
-Echo alpha...Papa kilo. Bạn chuẩn bị
triệt xuất...nhớ mật hiệu.
-Papa kilo ...Roger that.
Không
trung vẫn vang lên tiếng gầm của chiếc AC 130 và sự bay trợ chiến của A1...Nông
từ vị trí đang ra dấu chỉ về phía trước. Sau một khoảng trống xuất hiện những
bóng người rồi nhanh chóng khuất vào những gốc cây. Loạt đại bác vừa vãi xuống
hất tung lên màu đất chạy thành hàng dài và tiếng của chiếc A1 tăng tốc vừa
lên. Sự can thiệp kịp thời của hỏa lực từ không đã cứu Toán tôi khi mà các Toán
truy lùng của địch dần hợp lực. Ít ra vào lúc này họ chưa thể đến gấn được để
tấn công. Những trái lựu đạn thiếu chính xác của địch nổ hất tung đất bụi nhưng
làn đạn réo rít trên đầu cùng tiếng hô của Châu như lấy sức mạnh trước diễn
biến trong tầm mắt và tôi nghe tiếng nổ lớn của trái mìn Claymore phòng thủ của
Nông. Chiến trường lại trở nên lặng lẽ...sự
yên lặng rợn người mùi thuốc súng. Ngoài xa chiếc AC 130 vẫn thoát ẩn thoát
hiện cùng tiếng gầm bên ánh lửa như mũi nhọn lao vùn vụt không ngớt. Tôi đã nghe
thấy tiếng trực thăng. Nhìn về hướng Đông những đốm đen đang đến rõ trên bầu
trời xanh nắng.Điệp thi thoảng ném ra trái lựu đạn thăm dò và Toán bình yên vẫn
giữ nguyên tay súng chờ đợi. Chiếc A1 vừa vút lên sau vệt đạn đại bác cày sâu
trong đất. Địch quân có vẻ tan tác trong một trận chiến không cân sức. Họ không
thể áp sát được chúng tôi bằng nhờ vào có máy bay trợ chiến và hai trái mìn
phòng thủ...đúng lúc và chính xác. Hai chiếc Cobra đến trước như mọi lần theo sau bốn Kingbee
đen rằn. Nhìn những Kingbee H34 chúng tôi cảm thấy yên tâm trong dạ...Họ nổi
danh về việc thả và rước các Toán Biệt kích...trong phi đoàn tập trung toàn
người ưu tú có thành tích vượt trội. Điều đó đã chứng minh bằng hành động được
coi là huyền thoại trong làng Biệt kích. Loạt đạn 40 ly từ Cobra vừa xả xuống,
tiếng nổ giăng giăng tròn ấm!
- Echo alpha đây Papa kilo...Bạn cho
mật lệnh và Kingbee sẽ rước hết Toán trong một chuyến.
Tôi
ra dấu cho Điệp và Châu đang trải lại tấm panel theo mật lệnh...lần này mầu đỏ
hồng cùng lúc Điệp bật trái khói vàng. Chiếc Cobra vừa bay qua đầu với loạt đại
liên.
-Echo alpha...Lệnh triệt xuất.
Một
chiếc H34 đang xuống. Nó xả loạt đạn đại liên từ cây M60 trên đường mà theo sau
chiếc Cobra hộ tống phóng vùn vụt những trái Rocket...Chúng tôi nhanh như chớp
phóng vào tàu và trên trực thăng nhìn ra ngoài mặt trời ngang tầm cùng cái bóng
của chiếc AC 130 lúc này vẫn khạc lửa trên ngàn xanh.
Viết
để tưởng nhớ Trung sĩ 1 Trần Quang.
Nguyễn Văn Hải
Chiến Đoàn 1 Xung Kích Nha Kỹ Thuật
No comments:
Post a Comment